Sân vận động Bernal rực sáng với đèn pha, tiếng reo hò bùng nổ thành sóng âm làm rung chuyển mái vòm. Amon đứng giữa bãi cỏ, đắm mình trong mùi mồ hôi và cỏ tươi, nâng cao chiếc cúp bạc danh giá nhất châu Âu. Hơn bảy mươi nghìn khán giả reo hò tên anh.Họ gọi ông là Người Con Được Chọn, Người Bất Khả Chiến Bại.Với thế giới bóng đá, Amon là đỉnh cao, là giấc mơ thành hiện thực: một tiền đạo sinh ra ở khu ổ chuột, người đã vươn lên ngôi vua chỉ bằng đôi chân trần và ý chí mạnh mẽ.
Báo chí ca ngợi ông là một thiên tài. Các thương hiệu sẵn sàng trả hàng triệu đô la để dán khuôn mặt ông lên các tấm biển quảng cáo. Nhưng đêm nay, khi pháo hoa rơi như mưa sao, Amon chỉ cảm thấy trống rỗng.
Anh nhớ lại khuôn mặt của cha mình - người đàn ông đã mơ ước được xem anh chơi trận chung kết này - nhưng đã mất vì bệnh phổi khi Amon mới mười bảy tuổi.Anh nhớ lại những buổi tối mẹ anh ngồi may áo đấu cho anh vì gia đình không đủ tiền mua một đôi giày mới.Vinh quang giờ đây dường như không còn thuộc về họ nữa. Chỉ còn lại anh, một mình trên đỉnh thế giới.
Bóng tối tràn vào sau pháo hoa. Và trong khoảnh khắc đó, Amon nghĩ:Nếu anh có thể đánh đổi tất cả cúp, tiền bạc và danh tiếng, chỉ để được nghe cha mình gọi tên mình từ khán đài thêm một lần nữa… anh sẽ làm điều đó mà không do dự.
Đêm khuya, Amon rời khỏi sân vận động.Anh lái chiếc Aston Martin của mình xuống đại lộ, vẫn mặc bộ đồ. Chiếc cúp nằm trên ghế hành khách, một nhân chứng thầm lặng cho chiến thắng đêm nay.
Có lẽ anh ấy đã kiệt sức.Có lẽ tiếng reo hò vẫn còn vang vọng trong tâm trí anh.Hoặc có lẽ số phận đã chờ đợi anh ở khúc quanh đó từ lâu.
Đèn pha đột nhiên quét qua, chói mắt. Một chiếc xe tải đã mất kiểm soát và lao thẳng vào làn đường của anh ta.Amon chỉ kịp giật tay lái theo bản năng trước khi mọi thứ bùng nổ trong một tia sáng trắng.
Anh ấy không cảm thấy đau đớn.Anh ta không nghe thấy tiếng kính vỡ.Chỉ còn tiếng trống chậm rãi, yếu dần của nhịp tim anh, như tiếng diêm sắp tàn.
Vậy đây là kết thúc sao?
Anh mở mắt và thấy xung quanh tối đen.Không còn khói cay, không còn tiếng còi xe cứu thương. Chỉ còn khoảng không vô tận, lạnh lẽo như một vầng trăng chết.
Một giọng nói trầm ấm vang vọng.
“Amon, đứa con của số phận. Ngươi đã sống một cuộc đời huy hoàng, nhưng trái tim ngươi vẫn không tìm thấy sự bình yên.”
Anh nhìn quanh, giọng khàn khàn:Bạn là ai?
“Tôi là Sứ giả của Chu kỳ. Thế giới này cần một người có ý chí thay đổi nó.”—Tôi không muốn thay đổi bất cứ điều ì…Tôi chỉ muốn về nhà.“Nghe cho kỹ. Thế giới mà ngươi sắp bước vào được cai quản bởi ba vị Long Vương cổ xưa. Họ giam cầm tất cả ma thuật, tất cả tự do. Nhưng họ cũng nắm giữ cánh cổng đến bất kỳ nơi nào trong vũ trụ.”
Amon nắm chặt tay.Ý anh là… nếu tôi tiêu diệt chúng, tôi có thể… về nhà?
“Vâng. Mọi điều ước đều sẽ thành sự thật. Nhưng hãy nhớ rằng, giết một vị Long Vương là gieo rắc thảm kịch không thể đo lường được. Bạn sẽ phải lựa chọn: tự do cho bản thân hoặc cứu rỗi thế giới.”
Anh cúi đầu, hơi thở không đều.Một phần trong anh hét lên phản đối. Anh không phải là hiệp sĩ, không phải anh hùng. Chỉ là một đứa trẻ từng chạy chân trần trên những cánh đồng bụi bặm.Nhưng một phần khác - phần đã vượt qua đói nghèo, thương tích và sự khinh miệt - thì thầm:Nếu có cơ hội, tôi sẽ chiến đấu. Tôi sẽ trở lại.
Một luồng sáng xanh lóe lên.Trước mặt Amon, một cánh cổng đá khổng lồ từ từ mở ra.
Tôi sẽ đi. Tôi sẽ tìm thấy họ. Và tôi sẽ về nhà.
Anh bước qua cổng.Cảm giác như đang rơi xuống từ bờ vực thẳm. Gió lạnh xé toạc làn da anh.
Khi anh mở mắt, anh nằm trên một đồng cỏ xa lạ. Xa xa là những pháo đài bằng đá trắng. Những chú chim có đôi cánh rực lửa bay lượn trên bầu trời. Một vầng trăng đỏ như máu lơ lửng, chiếu rọi ánh sáng dữ dội lên mọi vật.
Trên tay anh ta xuất hiện một dấu hiệu: ba chiếc vảy rồng xếp thành hình tròn.Khi anh ta đưa tay chạm vào nó, giọng nói của Herald vang lên lần cuối:
“Amon—Người mang Dấu ấn. Con đường về nhà sẽ ngập tràn máu và hy vọng. Hãy tìm đồng minh… trước khi các Vua Rồng tìm thấy bạn.”
Cỏ trải dài dưới chân anh.Amon hít một hơi thật sâu, đôi mắt sáng lên vẻ thách thức chưa từng khuất phục trước bất kỳ đối thủ nào.
Đợi ta. Ta sẽ quay lại. Cho dù ta phải đánh bại cả các vị thần.
Anh mở mắt ra và mọi thứ đều chết lặng.
Đồng cỏ mà Amon đã thấy trước khi mất ý thức không còn tồn tại nữa. Chỉ còn lại một vùng đất hoang vu, chạng vạng, nơi mặt đất nhô lên và hạ xuống như hơi thở khó nhọc của một lá phổi khổng lồ. Bên dưới lớp địa y đen vón cục, anh nhìn thấy những mảnh xương nhô ra, trắng và sắc như đầu ngọn giáo.
Phía trên, một con mắt đỏ khổng lồ—Mắt Héo—chậm rãi chớp mắt, khóc ra những giọt nước mắt nâu đặc. Mỗi giọt rơi xuống đất và lan tỏa mùi máu rỉ sét ngọt ngào đến phát ngấy.
Amon chống đỡ, ngồi dậy. Đôi chân từng khiến mọi hàng phòng thủ khiếp sợ giờ run rẩy như gỗ mục.
Anh ta đưa tay lên trán - vẫn còn nóng vì vết thương vô hình nào đó - và nhận ra lòng bàn tay mình được khắc một dấu ấn sâu: ba vảy rồng xếp thành một vòng tròn.
Một giọng nói thì thầm vang lên từ những khe nứt của mặt đất xương xẩu:
“Người mang Dấu ấn… cuối cùng thì ngươi cũng đã đến.”
Amon nín thở.
Ai đó?
Không ai trả lời, chỉ có tiếng gió rên rỉ qua những khúc xương rỗng.
Anh ta đứng dậy. Với mỗi bước chân, mặt đất dường như rên rỉ. Trong khoảnh khắc, Amon nắm bắt được sự thật khủng khiếp nhất: đây không phải là lục địa, mà là xác chết của một vị thần.
Cây địa y đen co giật như da bị loét.Các núm sụn lồi lên khỏi mặt đất tạo thành các gò đất.Những sợi gân trắng trải dài trên bầu trời, căng như dây đàn hạc.
Trời ơi… tôi đang ở đâu thế này?
Không có lời cầu nguyện nào được đáp lại.
Amon tiến đến một khe nứt trên vách đá. Giữa khe nứt, anh nhìn thấy một vũng chất lỏng màu sữa lấp lánh như gương. Bước chân anh khựng lại—vũng nước không phản chiếu hình dạng con người.
Bên trong đó, anh nhìn thấy một sinh vật nửa người, nửa quái vật, hàm nứt ra để lộ răng nanh, đôi mắt rỗng tuếch với những đường gân đen.
Anh ta đưa tay lên mặt.
Trơn tru.
Nhưng hình ảnh phản chiếu vẫn gầm gừ, như thể nó có thể bò ra và nuốt chửng anh ta.
Không… đây không phải là tôi…
Hơi thở của anh trở nên gấp gáp. Từ vết thương trên tay, một luồng khí lạnh buốt chạy dọc cánh tay và vào tim anh.
Ngay lúc đó, anh nghe thấy tiếng thì thầm bên tai mình:
“Di-Force đã gieo hạt giống vào bạn. Bạn càng sử dụng nó… bạn sẽ càng thối rữa nhanh hơn.”
Amon hét lên, đấm mạnh nắm đấm xuống đất. Mặt đất nứt ra, bốc mùi máu cũ và thịt thối rữa.
Tôi không phải là quái vật.
Anh tự nhủ.
Tôi là Amon. Con trai của Fernando. Người đã ghi bàn trong trận chung kết. Tôi sẽ về nhà.
Nhưng ngay khi anh nghĩ đến “nhà”, dấu hiệu trên tay anh lại sáng lên lần nữa.
Và trong ánh sáng đó, anh nhìn thấy ba hình thù khổng lồ hiện lên trên đường chân trời—ba ngọn đồi xương khổng lồ.
Họ khuấy động.
Họ mở miệng và gầm lên như bão tố.
Các vị vua rồng.
Theo bản năng nguyên thủy, anh biết rằng để mở Cổng Trở Về, anh phải giết cả ba người.
Mỗi người sẽ lấy đi một phần nhân tính của mình, thay thế bằng thứ gì đó khát máu hơn.
Amon nhìn chằm chằm vào bàn tay run rẩy của mình. Trong một khoảnh khắc, anh muốn chạy trốn. Nằm xuống và cầu xin một cái chết nhanh chóng.
Nhưng rồi anh nhớ lại sân vận động. Anh nhớ lại giấc mơ của cha mình là thấy con trai mình trở về nhà trong chiến thắng.
Nếu phải quay lại, anh ta sẽ quay lại giữa xác rồng—hoặc không bao giờ quay lại nữa.
Anh ta nhặt một mảnh xương dài như thanh kiếm và đeo vào thắt lưng.
Trên bầu trời, Withering Eye từ từ chớp mắt. Một giọt nước mắt đỏ thẫm rơi vào vũng nước xám, làm tan biến hình ảnh phản chiếu quái dị.
Amon ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn nhưng kiên định:
—Đợi ta. Ta sẽ trở về nhà… dù có phải trở thành ác quỷ.
Mặt đất rung chuyển, như thể đang trả lời lời thề của kẻ lạc lối.
Please log in to leave a comment.